Tháng mười hai. Cảm xúc chưa hề thay đổi kể từ ngày đón cái
tháng cuối cùng của năm nơi thành phố này. Sài Gòn chờ mãi chẳng có mùa đông,
nhưng giá lạnh thì có. Cái lạnh kỳ lạ mỗi sớm mai, mỗi đêm về. Chẳng phải rét
mướt khiến người người hít hà, co ro trong giá lạnh, mà là cái cảm giác. Nó khiến
những con người từng đi qua những mùa đông lạnh giá thấy nhớ nhung da diết, thấy
cồn cào những kỷ niệm về những tháng này bàn tay tê vì lạnh.
Mùa đông Sài Gòn, có cái gió mơn man lên thịt da, phả vào mặt,
vào ký ức, vào tình cảm và những xúc cảm mãnh liệt. Không có những chiếc áo dầy,
hơi thở đầy khói, bàn tay co ro, làn môi tê cứng vì lạnh... Nhưng Sài Gòn mỗi
sáng sớm, mỗi đêm về lại khiến lòng người nhớ, dạ người thương, thấy thèm thuồng
những kỷ niệm...
Tháng mười hai. Đi qua những ngày dài, mắt mỏi mòn vì hoài
niệm, tim se sắt vì hơi gió, thổi vào những ngày cũ xưa. Chiếc khăn mỏng, chiếc
áo khoác hững hờ, đủ làm ấm, đủ làm nhớ, đủ làm thấy sống mũi cay, đủ để thê
thiết trong cõi lòng, đã mòn vì những mỏi mệt đường đời. Đi qua những con phố rực
rỡ sắc mầu, bản nhạc giáng sinh vang lên, thấy lòng bềnh bồng trong một miền nhớ.
Nhớ cơn gió biển mặn mòi, nhớ con đường nằm giữa hai cánh đồng, hơi lạnh thốc
vào mặt, cào vào thịt da, môi run run... Lạnh thế đấy mà sao bình yên đến thế...
Em vẫn yêu lắm những ngày này, những ngày em có thể giả vờ
khoác thêm chiếc áo, xỏ thêm đôi vớ, quàng thêm chiếc khăn...giả vờ nghĩ mình
còn nhỏ bé và khờ dại trước mùa đông, giả vờ để thấy em vẫn còn là em, mộng mơ
và sống cho những mộng mơ thật đẹp đó...
Em hay tự làm mình buồn, tự ru mình trong những xúc cảm vẩn
vơ, để nhớ nhung, để bàn tay khỏi lạnh, để lòng thấy yên bình trước những bão
dông...
Em đã đi qua mười mấy mùa đông miền nhiệt đới như thế, đi
qua bình thản và lạnh lùng, như thể em chưa từng nhớ mong, chưa từng khát
khao...
Tháng mười hai. Em lạnh. Và em nhớ...
Tháng mười hai. Mắt em buồn và chân em mỏi...
Út Ly
Đi qua mùa đông miền nhiệt đới
Reviewed by Thotinh.net
on
8:54:00 CH
Rating:
Không có nhận xét nào: